Mẹ ơi, đừng khóc nữa!

 

Con xin Mẹ!

Đừng khóc nữa… Mẹ ơi!

Lệ Mẹ lại rơi như khi con chào đời

Bức ảnh con hai tay Mẹ không rời

Đong đưa theo lời ru rưng rức…

 

Chiến tranh qua rồi

Xin Mẹ quên con lời hứa:

“Mau về cưới vợ, sinh cho tao một đứa”

Hết một thời bão lửa

Cha ở lại U Minh .Con không về được nữa.

 

Mẹ một mình

Trông coi nhà cửa

Như bao năm  dẫu nắng lửa, mưa giông.

 

Căn nhà nhỏ

có đủ ấm mùa đông?

Chồng

Con

chưa  về

giờ bỗng hóa mênh mông.

 

Cầm chén cơm

chông chênh bàn ghế

Mái bếp bao mùa làm bạn với nắng mưa.

Con không về

đồng đội thay con lo giúp Mẹ.

Mẹ nhớ dọn thêm chén, đũa cùng dưa muối

như  con ngày nào…để bạn con dùng.

 

Con

Mẹ

mịt mùng.

Con hôn Mẹ.Mẹ ơi…Mẹ có biết?

nhưng con không hề hối tiếc

con không về…

Bình yên trong Đất mẹ

Để ngàn năm nghe mãi khúc dân ca

Để đồng lúa mênh mông vàng óng ả

Và Xuân về

Đất nước biếc màu hoa.

 

Con xin Mẹ

Đừng khóc nữa Mẹ ơi

Lệ Mẹ lại rơi

Như khi con chào đời

 

 

 “Ầu ơi! …” văng vẳng… “ầu ơi…!”

Câu ca theo tiếng Mẹ… ơi…ơi à…

                                                        Nguyễn Tấn Kiệt

                                                                (CĐSP Kiên Giang, 10/2009)