THƯƠNG QUÁ, HÀ TIÊN Rồi một ngày anh về thăm Thạch Động Nghe rêu phong phủ xuống tháng năm dài Chùa Phù Dung chuông vẫn vọng bao ngày Lâu lắm rồi… sao mắt vẫn còn cay.
Sẽ một lần anh về lại Mũi Nai Ngắm thuyền câu nằm phơi mình dưới nắng Xem cánh diều tảh gió đẩy chiều lên Đã một thời… để lòng thấy nhẹ thênh.
Anh vẫn nhớ áo dài ai bay phất phơ lối nhỏ Dáng nghiêng nghiêng e ấp tuổi dạy khờ Để có lần anh bắt một vần thơ Cười khúc khích ướt tình mưa hối hả.
Giờ Xà Xía đã vào mùa rộn rã Màu nắng hiền trải vàng khắp đồng quê Hương lúa chín nâng lời ca cao vút Trên bờ đê thấp thoáng cánh diều bay Dưới hàng cây bếp nhà ai lộng gió Sợi khói bay cao. Mặt trời lặn xuống Ánh nhẹ lên đôi mắt mẹ chờ mong.
Quê người hối hả Không kịp ngoái nhìn ngày tháng vội qua mau Chảy tràn qua mái tóc Trắng một góc tình quê Ôi Hà Tiên! Mãi một đời đê mê Nhớ quán cóc lề đường Tí tách ly cà phê Giọt đắng… Trên mặt bàn lấp lóa khoảng trời xanh.
Nguyễn Tấn Kiệt (CĐSP Kiên Giang) (*) Bài thơ đoạt giải khuyến khích cuộc thi thơ Kiên Giang 2010
|